Cơm có thể nguội, nhưng nghĩa đừng phai,
Người cùng ta khổ mới đáng gọi là tri kỷ.

Có những bữa cơm chẳng có gì ngoài chén nước mắm, dĩa rau luộc, vậy mà ăn vẫn thấy ngon.
Không phải vì món ăn đặc biệt, mà vì ngồi cạnh người hiểu mình.

Người ta dễ quý những lúc nâng ly, nhưng ít ai nhớ đến những lần cùng nhau gắp miếng cơm nguội cuối nồi.
Dễ nói lời chúc mừng khi ta thành công, nhưng mấy ai còn ở lại, khi ta lặng im trong thất bại.

Cuộc đời lạ lắm, càng đi xa càng thấy cô đơn.
Những người từng cùng mình vượt khó, dần ít đi, hoặc bặt vô âm tín.
Còn người mới đến, phần nhiều chỉ nhìn thấy cái mình có bây giờ, chứ không hiểu được mình đã đi qua những gì.

Tri kỷ – không cần nhiều lời, chỉ cần một ánh nhìn, là hiểu nhau đang mệt.
Một cuộc gọi ngắn, là biết người kia đang buồn.
Và dẫu có xa, vẫn giữ trong lòng chút ấm áp cho nhau.

Cơm có thể nguội, nhưng nếu lòng người còn ấm, thì tình nghĩa vẫn còn nguyên vị.
Vì cuối cùng, thứ đáng quý nhất không phải là mâm cao cỗ đầy, mà là người sẵn sàng ngồi bên ta, dù chỉ là một bữa cơm nguội trong những ngày khó nhất.
#danonglapnghiep #phattrienbanthan