SỢI DÂY THỪNG VÔ HÌNH.
*Sợi dây thừng vô hình nào ngăn chúng ta tiến bộ và phát triển?
Một người nông dân đi lên thành phố để bán mùa màng ở chợ.
Thành phố xa và phải mất vài ngày để đến được đó.
Vào buổi tối đầu tiên, anh ta dừng lại ở một ngôi làng gần nhà của một ông già làng.
Trong khi trói con lừa thứ ba của mình, anh ta nhận ra mình bị thiếu một sợi dây thừng.
Anh ta tự nhủ: "Nếu không trói con lừa của mình, nó có cơ hội tốt là ngày mai nó sẽ trốn thoát trên núi. "
Vậy là sau khi buộc hai con lừa kia thật chắc, anh ta cưỡi con lừa của mình và tiến về nhà của ông lão làng.
Đến nhà ông lão, rồi anh ấy hỏi ông lão: "Tối nay ông cho cháu mượn dây buộc lừa được không?" " Sáng mai cháu sẽ trả lại cho ông."
Nhưng ông lão không có dây thừng. Ông ta nói với anh nông dân:
- "Hãy làm như ở trại của cậu, và như hàng ngày, hãy đưa ra cử chỉ như đeo dây vào cổ con lừa của cậu, và đừng quên giả vờ như buộc nó vào một cái cây."
Không có lựa chọn nào và hy vọng nó sẽ hiệu quả, người nông dân làm đúng như lời khuyên, sau đó ngủ quên.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, cái nhìn đầu tiên của anh ta là con lừa của mình, NÓ LUÔN Ở ĐÓ!
Sau khi chất tải những bao hàng lên lưng ba con lừa, người nông dân muốn quay lại đường, nhưng con lừa thứ ba của anh ta không chịu di chuyển; thật lạ khi kéo nó, đẩy nó, mà nó vẫn không chịu di chuyển!
Tuyệt vọng, anh ta trở lại gặp ông lão và nói với ông lão sự kỳ lạ của con lừa thứ ba.
- Cậu đã nghĩ đến việc tháo dây thừng ra chưa? Ông lão hỏi.
- Nhưng không có dây thừng! Người nông dân trả lời.
- Ông lão nói: đối với cậu thì không có, nhưng đối với con lừa thì....
Người nông dân trở lại với con lừa thứ ba và với một động tác đơn giản, như cử chỉ mở dây.
Con lừa đi theo anh ta mà không có phản kháng.
Đừng chế nhạo con lừa này.
Chúng ta cũng vậy, không phải là nô lệ của thói quen của chúng ta, tồi tệ hơn, là nô lệ của những suy nghĩ của chúng ta.
Hãy tự hỏi bản thân, sợi dây thừng vô hình nào khiến chúng ta không tiến bộ và phát triển....
- Cang Huỳnh